ĐỜI NĂM BẢY HƯỚNG – TRỜI ĐẤT CHỈ ĐƯỜNG

Nắm trong tay vận mệnh của nhiều người thì phải CỐ!
.
Hồi xưa tôi đi học để trở thành 1 giáo viên, xuất thân từ 1 gia đình rất là nghèo. Nhưng nghèo thì không sao, mọi thứ chỉ “sao” khi nào mình không còn Ý CHÍ
Tại sao tôi chọn giáo viên? Tôi tốt nghiệp phổ thông là năm 95, bấy giờ không được ai định hướng cho cái công việc của mình. Ở nông thôn thì mọi thứ rất khó khăn, nếu học đại học ra trường chưa chắc đã xin được việc, không xin được việc thì chẳng phải tự mình đẩy mình vào đường-cùng?
Vì cái viễn cảnh đấy, tôi thi Cao đẳng Sư phạm, chọn Sư phạm Ngoại ngữ, dù sao thì làm giáo viên cũng ổn định, mình nhất định có đường sống. Sau 3 năm ăn học, ra trường tôi thi vào biên chế và đỗ. Chẳng hiểu sao, lúc đó đột nhiên tôi nghĩ lại về của mình, cứ như là lần đầu được NGHĨ
Lúc đấy tôi nghĩ gì? Bây giờ mình đỗ rồi, nếu đi theo nghề thì sẽ sống cuộc sống của giáo viên trẻ, lấy vợ đẻ con, 2 vợ chồng sẽ thuộc dạng trung lưu ở cuộc sống vùng quê. Nghĩ thôi chưa đủ, tôi bắt đầu nhìn. Tôi nhìn gì?
Tôi nhìn ra xung quanh, những người thầy cô của mình, buổi sáng đi đến trường, buổi chiều vẫn gia tăng dạy, cũng không nhiều việc như bây giờ, mọi người vẫn phải đi làm việc đồng áng, vẫn phải lo lắng cho cuộc sống, cuộc sống thì rất là khó khăn. Khó khăn là bản chất CUỘC ĐỜI

Trong đầu tôi bấy giờ, suy nghĩ là phi thương thì bất phú, tôi chỉ muốn làm giàu, tôi rất muốn được giàu. Thiếu cái gì thì chỉ nghĩ về cái đó. Nhà nghèo quá, thì chỉ muốn giàu thôi, tôi quyết định ĐI HỌC TIẾP
Nói thì là 3 từ ĐI HỌC TIẾP, thực ra quyết định đi học tiếp là cái việc kinh Thiên động Địa. Tại sao? Bạn nghĩ xem, bình thường khi tốt nghiệp ra trường rồi, nhà vốn nghèo, thế thì phải ở nhà làm, phụ trợ bố mẹ, đúng không? Phải bắt đầu lao vào mà kiếm sống luôn chứ? Nhưng tôi nghĩ thế này, nếu tôi làm giáo viên thì cũng chỉ như vậy thôi, mãi chỉ có cuộc sống đủ-sống như thế. Mà đôi khi đủ-sống là chưa đủ, muốn nắm trong tay cuộc đời của mình, cần bứt phá những giới hạn
Sau đó là cả một câu chuyện dài, những ngày bắt đầu hành trình mới là hành trình của phấn đấu, tiến lên, cả nhíu mày và nước mắt. Gia đình chưa bao giờ bắt tôi phải làm gì, nhưng thời gian đấy, bố mẹ đều đã bảo tôi dừng lại cái suy nghĩ ấy đi, thay đổi cái quyết định đấy đi, nhà mình chẳng có điều kiện. Suy đi tính lại, tôi vẫn quyết, bởi vì tôi biết không phải bây giờ thì sẽ là KHÔNG BAO GIỜ
Dù mọi thứ khó khăn, nhưng bạn nắm trong tay vận mệnh của mình, có khi là cả những cái ĐÍCH. Của bản thân, của bao nhiêu người khác. Việc đó nghe thì nặng nề, thực ra rất vinh quang, nghe thì khó, thực ra rất dễ dàng, chỉ cần bạn SẴN SÀNG là được
Có Tuệ ở đây, từ bây giờ bạn sẽ luôn là người độc lập nhất!
Bạn có muốn cuộc sống của mình là CỦA MÌNH không?
2
QUYẾT RỒI PHẢI CHỌN
ĐÓN ĐỜI THẬT NHANH
Đổi nghề thì phải biết đón đường đổi thay
.
Ai cũng hỏi tôi, sao đang từ sư phạm, lại chuyển sang NGOẠI THƯƠNG? Chuyển trường thì chuyển trường, chuyển ngành thì chuyển ngành, tại sao lại “ngoặt” một bước như thế?
À thì là, câu chuyện đầu tiên là phi thương bất phú, muốn giàu có thì phải kinh doanh. Ở nhà 3 đời làm nông dân, giờ muốn kinh doanh, tất là phải buôn bán. Mà buôn bán thì tôi có kinh nghiệm từ trước rồi
Những quyết định của chúng ta thường là “cộng dồn” trải nghiệm của NHỮNG NGÀY SỐNG
Chuyện thế này, có một thời gian, bố tôi có cái cửa hàng sửa xe đạp, xong có quầy nho nhỏ bán tạp hóa. Thời điểm đó, quầy là quầy nhỏ, bán nước bán xăng, chẳng phải là các quầy tạp hóa to như bây giờ. Sau này đi khắp nơi trong thành phố, có khi không tìm được những cái nho nhỏ đã chèo chống cả một gia đình to như thế
Cái hồi đấy, quán nhà mình ở đấy, tôi đi nhập hàng, chở xăng cách đấy 10 km. Một can xăng 20 lít, về bán lẻ cho mọi người. Hồi đấy xe máy đâu có nhiều đâu, bán chỉ từng đấy cũng xôm lắm rồi. Quan trọng là cái mong muốn kiếm thêm, THƯƠNG để mà PHÚ, tự chủ mà tiến lên
Tôi vẫn luôn nghĩ, muốn giàu có thì phải kinh doanh, buôn bán, tôi tốt nghiệp phổ thông năm 95, thời tôi ra trường là 98, bắt đầu mở cửa, các doanh nghiệp nước ngoài bắt đầu có ở Việt Nam, các hoạt động xuất nhập khẩu bắt đầu tăng, thế thì buôn bán nước ngoài chắc chắn sẽ giàu hơn. Cho nên tôi quyết định học về buôn bán, mà phải là buôn bán với nước ngoài, đấy là lí do thi Ngoại thương
Tôi luôn nghĩ và càng ngày càng chắc mẩm rằng: Lo được cho MÌNH, cuộc đời sẽ khác!
Khác vì từ đó mình chẳng còn là mình, khác vì từ đó mình sẽ biết lo cho người thân, khác vì từ đó mình vững vàng trước sương gió cuộc đời
Bởi vì TỰ CHỦ được thì cuộc đời sẽ có ĐỦ, đủ tiền, đủ niềm vui, đủ vững chắc. Một cái đủ trên cả mức ĐỦ SỐNG
Cho nên tôi luôn tâm niệm mình ở đây để mang đến sự tự chủ cho mọi người
Một người giúp bạn tự chủ được chính là người mà bạn chờ đợi, có khi là cả cuộc đời mình
Nếu gặp được rồi, hãy cho đời mình 1 cơ hội. Để vững mạnh, để TỰ DO!

Bình luận